Edward à,Có lẽ em là một đứa con gái ích kỷ. Em yêu anh, không muốn xa anh một phút nào, mỗi lần phải nén lòng xa anh để anh đi săn thì những kí ức về chuỗi ngày hai ta chia tay lại ùa về, khiến em đau đớn, bất an.
Em yêu mùi hương, giọng nói, ánh mắt, gương mặt, yêu sự quan tâm tinh tế, yêu sự âu yếm mãnh liệt nhưng đầy kiềm chế và băng giá của anh. Song em cũng yêu sự ấm nóng của Jacob, yêu sự nồng nhiệt của cậu ấy, ở bên Jacob, em có thể là chính mình, được làm mọi thứ em thích mà không bị ai ngăn cản vì quá nguy hiểm. Em và cậu ấy cũng không cần kiềm chế những cảm xúc, bọn em có thể bên nhau tự nhiên như hơi thở, cậu ấy có thể hôn em nồng nàn và được em đáp lại nồng nhiệt. Và em đã ích kỉ, muốn có cả hai người. Em biện minh cho tình cảm với Jacob của mình chỉ là tình bạn, để trốn đi gặp cậu ấy mỗi khi anh phải đi săn.
Nhưng Jacob đã đúng. Rằng em cũng yêu cậu ấy. Ngày cậu ấy đòi quyết tử lao vào chiến đấu với binh đoàn ma cà rồng mới sinh, bắt em hôn cậu ấy, em đã nhận ra tất cả. Đó hoàn toàn không phải là nụ hôn làm phúc, là nụ hôn cho người chiến sĩ cảm tử thanh thản. Đó là một nụ hôn đầy đam mê và khao khát. Em đã hôn lại cậu ấy mãnh liệt như chưa từng được hôn vậy, bất chấp tất cả các lí do. Phải, bất chấp tất cả, bất chấp cả việc anh đang ở rất gần đấy, hoàn toàn có thể biết được hay đọc được điều này qua suy nghĩ của Seth đang canh ngoài lều. Cậu ta có thể hôn em nồng cháy và em có thể nồng nhiệt đáp lại mà không cần kìm nén cảm xúc, không sợ hãi hay lo lắng em sẽ bị tổn thương. Và khi hôn cậu ấy, em đã nhận ra những gì của cuộc sống con người mình sẽ từ bỏ. Em nhìn thấy một tương lai khác cho bản thân mình. Sẽ không có sự đánh đổi nào hết. Em ở bên Jacob, cùng hai đứa con nhỏ có mái tóc cắt ngắn chạy vào khu rừng quen thuộc, bức tranh cuộc sống ấy có cả bố mẹ em, em không cần phải rời xa họ, và con sói nâu đỏ Jacob luôn bảo vệ, che chở cho em. Một mái nhà bình yên! Jacob có thể bảo vệ cho em không thua gì anh, và cậu ấy còn có thể cho em những đứa con ấm nóng, khỏe mạnh, một điều tưởng chừng như không thể nếu em bên anh. Và bên Jacob, em sẽ không phải rời xa cha mẹ, không phải hy sinh.
Khi gặp lại anh trong lều, khi anh biết được tất cả, biết được nụ hôn của em dành cho Jacob, anh không trách cứ em, nhận lỗi về mình, nhưng anh đã kết luận: “Em yêu cậu ta.” Đó như một lời buộc tội, lời nói dịu dàng ấy còn như nhát dao sát muối vào lòng em hơn cả những lời mắng. Lúc ấy, không hiểu sao từng tế bào trong cơ thể em lại đau đớn đến vậy, từng tế bào muốn phủ nhận điều anh nói. Nhưng phủ nhận thế nào đây? Khi em đã hôn Jacob nồng nàn đến vậy, và em cũng yêu cậu ta. Song em vẫn muốn phản đối điều anh nhận định. Chắc chắn chữ “yêu” của em với Jacob không giống như chữ “yêu” em đã giành cho anh. Và em chỉ biết biện minh: “Em yêu anh nhiều hơn.” Yêu anh nhiều hơn, tức là có yêu cả Jacob. Và anh lại bắt đầu sự hy sinh cao thượng, bảo rằng em hãy hạnh phúc theo cách em muốn, em có thể có tất cả của anh hoặc không gì cả. Tại sao anh lại không muốn tiếp tục ganh đua với Jacob để có được em? Phải chăng, chính anh cũng một phần mong em đến với cậu ấy? Và giả như, nếu anh cho Jacob là một lựa chọn tốt lành cho em, và em cũng yêu cậu ấy, anh sẽ lại bỏ em đi như đã từng làm thế trong khu rừng lạnh lẽo u tối hôm đó ư? Khi không còn khao khát đua tranh, liệu rồi anh có muốn đưa em cho Jacob? Em lo lắng, nổi giận, bắt anh phải tranh giành. Và anh đã hỏi anh phải tranh bằng cách nào, em đã sà vào lòng anh và đòi hỏi. Thật trơ trẽn phải không? Em đã nói với anh rằng em muốn vậy vì em muốn quên đi mình xấu xa thế nào, quên cậu ta. Hoặc có thể em muốn vậy vì muốn tạ lỗi với anh. Không, hai lí do đó đều không phải. Nếu muốn quên cậu ta, ngay khi anh vừa trở lại lều, em đã chạy lại và âu yếm anh rồi. Nếu muốn tạ lỗi với anh, ngay lúc anh biết được chuyện, em sẽ nhảy lên và ôm hôn anh. Nhưng chỉ khi anh không còn muốn đua tranh, khi anh tùy nghi cho em lựa chọn, có tất cả của anh hoặc không gì cả, em mới muốn nhảy vào lòng anh và quan hệ thân xác. Bởi em muốn cho anh thấy em yêu anh nhiều hơn cậu ta, em có thể trao tặng cho anh nhưng với cậu ấy chỉ dừng lại ở chuỗi nụ hôn ngọt ngào, cháy bỏng mà thôi. Vì em muốn anh sẽ tiếp tục đua tranh, đừng bỏ cuộc, và nhất là đừng nghĩ cậu ấy là hạnh phúc của em và bỏ em đi.
Khi anh xả thây Victoria và Riley, lo lắng em có ghê sợ anh khi chứng kiến những cảnh tượng kinh hoàng đó không. Không, lúc ấy, ngoài nỗi lo lắng thông thường anh và Seth sẽ bị thương, em còn có một niềm tin tưởng nho nhỏ. Chúng ta chỉ gặp phải Victoria chứ không phải nhà Volturi, em và anh sẽ không phải chết đôi, ít nhất anh cũng sẽ mở được đường máu trở về. Em không muốn xa anh một phút nào, bắt anh phải ở bên mình mà không được chiến đấu cùng gia đình, nhưng em không muốn chúng ta chết đôi. Nếu em không may bị Victoria giết, anh phải mở được đường máu trở về. Và sống. Anh sợ em sẽ ghê rợn anh khi biết bản chất của một ma cà rồng là gì, là xả thây, chặt đầu đồng loại để tiêu diệt, man rợ. Nhưng khi cuộc chiến kết thúc, em hoàn toàn chẳng hề nghĩ đến điều đó, em chỉ biết chạy đến bên anh và hôn anh – hôn ở bất cứ nơi đâu mà em có thể với tới được, trong niềm hạnh phúc tràn trề cả hai đều đã được an toàn.
Khi chia tay Jacob, em đã khóc, đã đau khổ mà có lẽ chưa bao giờ em đau đớn nhiều như vậy. Bởi đó không phải chỉ là chia tay một bạn trai. Mà đó còn là đoạn tuyệt với cả cuộc sống con người. Bởi đó là những điều em biết mình đã vứt bỏ để đến được bên anh. Cuộc sống con người, một người bạn đời vừa có thể làm ta cười, vừa đủ mạnh để che chở cho ta, cho ta những đứa con, và cuộc đời êm đềm ấy còn có cả bố mẹ ta. Nhưng biết mình sẽ mất đi những điều tốt đẹp gì, mà em vẫn quyết vứt bỏ. Để có thể bên anh. Khi em khóc ướt đẫm vai áo anh, đau khổ vì chia tay với Jacob, anh có thể nghi ngờ quyết định của em. Nhưng điều đó càng chứng minh anh là tình yêu đích thực của em. Bởi anh là người mà em nghĩ đến lúc đau khổ, là người mà em tin tưởng, là người mà em có thể sẻ chia, là chỗ dựa để sau bao mưa sa bão táp cuộc đời, em có thể tìm về.
Edward,trên cánh đồng hôm ấy, anh đã muốn có em ngay lúc đó và rồi ngay đêm ấy thôi sẽ biến em thành ma cà rồng. Anh hoài nghi sự lựa chọn của em và muốn chiếm đoạt em? Nhưng anh thật ngốc. Anh đâu cần chiếm đoạt một thứ đã luôn thuộc về anh. Em chối từ anh, không phải như anh nghĩ: “Không phải vì đây là anh đấy chứ”. Bởi em muốn thuộc về anh theo những nghi lễ thiêng liêng nhất. Chúng ta cần phải được làm đám cưới tại nhà thờ, trước sự chúc phúc của cha mẹ, bạn bè em, và cả sự chứng kiến của Jacob, để cho họ thấy em đã lựa chọn đúng đắn, rằng em và anh sẽ hạnh phúc bên nhau. Và sau sự chúc phúc ấy, cả tâm hồn lẫn thể xác của Bella sẽ thuộc về Edward mãi mãi.
Edward, Jacob đã đúng anh ạ. Cậu ấy là ánh sáng, là không khí của đời em, còn anh là thuốc phiện. Phải, rõ ràng trong thế giới của lí trí, Jacob là một thứ tốt lành cho em hơn. Cậu ấy làm cho em cười, che chở cho em. Cậu ấy như được giành cho em nếu thế giới này không tồn tại những điều thần thoại. Nhưng tình cảm của em giành cho anh, những yêu đương, say, mê đắm, khao khát của em với anh quá mãnh liệt, không tồn tại và cũng không thể tồn tại trong thế giới của lí trí. Anh là một chàng ma cà rồng, để được ở bên anh, em cũng sẽ phải bước vào bóng đêm vĩnh hằng, cuộc sống sẽ dừng lại, chẳng bao giờ đi tiếp,tưởng chừng như sẽ vĩnh viễn chỉ có hai chúng ta, sẽ không bao giờ có viễn cảnh một ngôi nhà và những đứa trẻ. Và lí trí có cho ta chọn cuộc sống đấy không? Biết yêu anh là nguy hiểm, là u tối, nhưng em vẫn lao vào, như một con nghiện biết thuốc phiện độc hại thế nào nhưng vẫn dùng. Anh đã nói mùi hương của em như thuốc phiện của riêng anh. Và sức hút của anh với em cũng vậy. Một sức hấp dẫn chết người, u ám nhưng em vẫn lao vào, như một con nghiện đã không còn đường cai thuốc.
Em cũng không biết tình yêu của em dành cho anh có còn nguyên vẹn không? Nó không còn trọn vẹn nữa bởi một phần trong trái tim em, mà em cũng không biết phần đó lớn đến mức nào đã giành trọn cho người đàn ông khác. Nhưng cũng có thể tình yêu của em dành cho anh vẫn tròn trịa, vẹn nguyên như thuở ban đầu, bởi sau bao nhiêu chuyện xảy ra, sau 7 tháng trời anh bỏ rơi em, sau nụ hôn của em và Jacob, em vẫn yêu anh hơn tất cả mọi thứ trên thế gian này gộp lại. Chỉ có điều thế gian ấy của Bella đã khác trước. Nếu Bella trong buổi khiêu vũ hôm đó chỉ là một cô bé 17 tuổi nông nổi, chỉ biết yêu và yêu Edward, sẵn sàng từ bỏ cả cha mẹ, chỉ mong được ở bên người mình yêu. Thì thế gian của Bella bây giờ đã rộng lớn hơn. Bella đã biết nhiều, biết cả tập đoàn ma cà rồng quyền lực, và cả đội người sói, biết cả người hùng ma cà rồng lẫn người thiếu niên sói anh dũng. Bella biết đến một chàng Jacob có thể bảo vệ nàng không thua gì Edward, có thể đem lại cho nàng một cuộc sống hạnh phúc mà không cần nàng đánh đổi gì cả và nàng cũng yêu Jacob. Nhưng dù thế gian của Bella có thêm Jacob, có thêm tình yêu của nàng dành cho cậu ấy thì Bella vẫn yêu Edward hơn tất cả mọi thứ trên thế giới này.
Có thể em không yêu anh bằng cả trái tim nhưng em yêu anh hơn tất cả mọi thứ trên thế gian này gộp lại.
Có thể anh không phải là tình yêu duy nhất của đời em nhưng anh là tình đầu và tình cuối. Anh là người đàn ông đầu tiên em thương nhớ và cũng là người đàn ông em cần và yêu đến cuối cuộc đời này.
Có thể anh không phải là cả thế giới của em nhưng anh là phần quan trọng nhất của thế giới đó. Nếu phần ấy không còn mà những phần còn lại vẫn nguyên vẹn thì thế giới ấy cùng em cũng không còn. Nếu thế giới ấy đều thành tro tàn nhưng phần cốt yếu ấy vẫn còn nguyên vẹn thì thế giới của em vẫn nguyên vẹn.
Vì vậy, lẽ sống của Bella là phải ở bên Edward. Mãi Mãi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét