Trang

Thứ Hai, 13 tháng 5, 2013

Phim 'Bộ Bộ Kinh Tâm'




Nếu biết quá yêu, hà tất quá giận.
Nếu biết quá cần, hà tất quá chấp….



Bi thương một mối sầu trăm bận. Lòng vốn đều hướng về nhau, cớ chi càng bước càng xa.
Lời cuối cùng ai oán, khóc rằng “Hắn đến cuối cùng vẫn không tha thứ cho ta. Mà không, là không để ý gì đến ta nữa”. Giữa mưa hoa anh đào khuất bóng, sẽ vĩnh viễn tan đi chẳng có trên đời.



Khóc nàng ngày tóc xanh vui vẻ, tri thời thời thế, mà vẫn không thoát khỏi khổ tâm lo sợ phập phồng. Nàng cùng Dận Chân, giữa hồ sen, ngủ quên một giấc chòng chành, quên sự đời bon chen quyền thế. Hắn tĩnh mặc, lạnh như băng, nàng từ lúc nào đã thương một bóng lưng cô độc. Tử cấm thành rộng lớn, rốt cuộc lại chỉ có nàng, trong yên lặng, nghe được lòng hắn ngổn ngang, nhìn thấy ánh mắt hắn cô lặng mà khổ tâm chồng chất.



Luyến tiếc uyên ương …

Chân ái chẳng phải cầu. Cùng trải đau thương, đến lúc không nhìn lại vẫn biết có dáng lưng người chờ đợi. Nàng từ khi nào, vốn chỉ xem hắn là phao cứu nạn, đã trở thành nỗi đợi chờ, luyến tiếc khôn nguôi, để dù mười năm mòn mỏi chờ đợi hao gầy, cũng chỉ để mong một ngày tương hội. Hắn từ khi nào, vốn chỉ nhìn nàng thích thú, đã trở thành không có không được, vì nàng hận thay, vì nàng thương tổn, lại vì nàng bi thống ghi tâm.

Lời nói không đáng tin. Thiên ngôn vạn ngữ cũng có thể cuốn theo dòng nước bay trôi. Nhưng ánh mắt khổ ải, sầu tương tư khóe mắt, bàn tay hao gầy chịu khổ mười năm là không gì giả nổi.



Vì cớ gì cứ phải khước từ. Vì cớ gì chấp niệm.

Nếu hắn chẳng phải quân vương, không sinh trong gia đình quyền thế, không cần tranh quyền đoạt vị, không khổ sở thương tâm vì bất lực không bảo vệ nổi người thân nhất bên cạnh mình … thì cũng chẳng cần thủ đoạn lạnh người. Nàng nhớ hắn, áo choàng đen trong mưa đưa tay cho nắm, nhớ bóng lưng hắn lặng đi trên từơng thành, sao lại chẳng động lòng lúc hắn nuối tiếc nhìn nàng bảo “Chúng ta cứ như xưa là được”. Hắn, ngạo nghễ lãnh khí bức nhân, lại có lúc như thú hoang thương tổn, áp tay một người con gái yếu đuối lên ngực mình mà hỏi “Đau lắm, có biết không, nàng nỡ sao?”



Nếu nàng rớt về thời đại này ngay trong phủ của hắn, để từ đầu đã là người của hắn, để chẳng cần khổ tâm đến những ân tình khác, để không cần bị giằng xé giữa tình và nghĩa… Nếu nàng tha cho bản thân mình hơn, đừng day dứt những chuyện đã qua, sự việc xảy ra vốn là phải thế, có nàng không nàng, vốn cũng sẽ chẳng đổi gì đâu, hà cớ quá nặng lòng.



Yêu và hận, khó phân định. Nghĩ rằng rời hắn thì lòng thanh thản, không cần chờ đến lúc ái hận trùng trùng chẳng thể nhìn nhau. Có biết đâu khi rời rồi mới biết mình ngày ngày tương tư, “chữ viết ra là chữ của hắn, trà uống, đồ sứ dùng, hoa ngắm thảy đều là thứ hắn thích, chán ghét trời nắng, thích gió nhè nhẹ”. Đã biết thời gian chẳng dài, sao chẳng chẳng bỏ mặc hết để ngày ngày ở bên hắn, để vỗ về, để nhìn nhau cười, dưới bóng cây, kề vai sát, vốn chẳng cần biết thế nhân ra sao. Chỉ cần nàng là người của hắn, vậy thôi.



Lòng vốn yêu, miệng nói ra chỉ lại toàn lời oán hận. Lòng muốn gần, mà lại càng nắm càng xa.
Nàng yêu người. Mòn mỏi chờ cửa… “Sau khi từ biệt, sân hận si niệm, tất cả chỉ còn hóa thành tương tư. Không biết ngươi lúc này có còn oán ta hận ta, giận ta buồn ta. Dưới bóng tử đằng, trăng lạnh gió nhẹ, mượn giấy và bút, muốn nói rằng trong lòng ta, không có hoàng thượng, chẳng có Tứ a ka, nhất nhất chỉ có một người, Dận Chân mà thôi.”



Duyên không tới, lệ đổ nhạt nhòa, đến cuối chẳng còn một giọt, ra đi, vẫn đau xót không cam, làm chi thiên nhân vĩnh cách, vẫn không gặp được một lần. Nàng mất phần nàng, hắn đau phần hắn. Vĩnh viễn không thể tin rằng thật sự ra đi. Mặt không đối mặt, tay không cầm tay. Sinh ly khổ, tử biệt nan. Oán hận còn gì? Vì yêu nên ghen. Vì ghen mà lạnh. Rồi ngày nào đó sững sờ. Vốn tưởng hơi ấm của nàng vẫn còn ở đây, mà ra thành đối diện một chiếc bình lạnh. “Trẫm không tin đến cuối cùng vẫn là hận trẫm”. “Chẳng còn biết thế nào là đau đớn, chỉ biết từ đó về sau, lòng đã chết, trong tâm là một mảnh trống không”



Nàng dưới anh đào đợi, sắc mặt tái xanh, thương tâm thất vọng … muốn gặp tưởng người không chịu gặp.
Hắn giữa gian phòng vắng, bút buông trà vỡ, bi thống lặng người … tưởng nàng đến lúc ra đi vẫn không hết hận.



Cho đến cuối cùng, chỉ còn nuối tiếc không nguôi. Vốn thuộc về nhau, chỉ là tự bản thân chưa bao giờ dám chắc chắn.



Nếu sinh ra kiếp nữa, xin đừng dùng nước mắt trả người…
Không gặp chẳng tương tư… chỉ sợ rằng nếu được chọn lần nữa, vẫn chọn tương phùng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét