Ngóng phương xa, cỏ thơm đã vùi trong băng
Ân tình chôn nén, gió sương phủ mờ lối
Đường vắng lạnh đã chịu số phận an bày
Trời thênh thang chỉ lẻ loi ngôi sao chiều
Buồn, duyên đến đúng ý định
Thương, tiếc nuối tình vừa chớm
Nào vì ngày qua, ngỡ lãng quên bóng hình
Kết cục thật khó mà nói cho rõ ràng..
Ân tình chôn nén, gió sương phủ mờ lối
Đường vắng lạnh đã chịu số phận an bày
Trời thênh thang chỉ lẻ loi ngôi sao chiều
Buồn, duyên đến đúng ý định
Thương, tiếc nuối tình vừa chớm
Nào vì ngày qua, ngỡ lãng quên bóng hình
Kết cục thật khó mà nói cho rõ ràng..
Đọc bài thơ trên, cảm xúc lại tràn về, đưa tôi trở lại 8 năm về trước:
Lưu Hạo Nam - Gia Luật Hạo Nam : người cũng như tên, nhẹ nhàng thanh nhã, nhưng ẩn chứa trong nó là cả sự hoài nghi, thâm sâu và khó lòng hiểu hết. Hạo Nam : nhẹ nhàng mà nặng ngàn cân: giữa trái tim ko thiết lẽ phài và chủ đích của cuộc đời.
Hình ảnh đầu tiên, chàng đứng trên thập đàn cao, dàn trận xoay chuyển đất trời, sát khí lộ thiên, khiến bao sinh linh đồ thán, Dương Gia lâm nguy. Chàng ngẩng cao đầu, ánh nhìn sắc bén tự mãn. Chàng nắm trong tay bao sinh mạng, và vận mệnh của một đất nước.
Nhưng con đường phục quốc còn rất xa. Chàng biết chàng sẽ phải giết rất nhiều người vô tội, đẩy nhiều người đến chốn khốn cùng. Nhưng chàng ko quan tâm đến điều đó. Giết người đối với chàng nhẹ nhàng như một cái phất tay, như chính bá phụ của chàng đã giết chú chim nhỏ - người bạn duy nhất của chàng thuở nào.
Việc gì phải nghĩ đến đúng sai ở đời, việc gì phải trân quí mạng sống của người khác, khi ko ai trân quí mạng sống của chàng. Con người sống chỉ là để lợi dụng lẫn nhau, như chàng lợi dụng Liêu Quốc và Liêu Quốc lợi dụng chàng. Người tài hơn là người biết cách đạt được mục đích sau cùng trong quá trình lợi dụng lẫn nhau. Trong mắt chàng nào có sự bình yên, mà luôn dậy sóng bao hoài bão - phục quốc và làm chủ thiên hạ ! Khi nước mất nhà tan, tình yêu thương cũng từ đó mà chôn theo mộ cha mẹ chàng. Và cuộc sống còn lại, là càn khôn trong tay. Chỉ có nó mới là chủ đích để hưởng cuộc sống như chính ta muốn. Và cũng là để thỏa lòng người quá cố. Ko ! Làm gì có chữ tình trong con người ấy. Ko còn một chút nào trong từng mạch máu !
Phong sương chàng đều đã nếm trãi, thấu hiểu sự tàn nhẫn ở đời. Chàng từng bước chiếm lấy vị thế mà ko phải ai cũng làm được, bằng trí tuệ cao thâm và trái tim sắt đá mà cuộc đời đã tôi rèn cho chàng. Tự mãn vì điều ấy, nụ cười của chàng cũng vì thế mà cay nghiệt hơn, đáng sợ hơn.
Giọt nước có mệnh của giọt nước. Nước chảy vào sông hay ra biển, là tùy vào giọt nước ấy hay do dòng chảy? Có lẽ do cả 2. Hiên ngang đỉnh đạt giữa mây ngàn, chàng phân định rõ con đường chàng sẽ đi, như cung mạng đã định. Chàng cười ! vẫn cái nụ cười kiêu ngạo , tàn nhẫn ấy, há lẽ với tài trí tinh thông thao lược như chàng lại ko thể thâu tóm việc lớn trong tay sao ! Định mệnh cũng theo con người. Người có tài sẽ nên. Nhưng ko phải lúc nào định mệnh cũng theo 1 chữ tài. Có 1 câu nói:
"Một chữ tình để duy trì cả Thế Giới, và một chữ tài để tô điểm càn khôn"
"Tô điểm càn khôn" đối với chàng chỉ là dành riêng cho chàng. Nhưng định mệnh thì công bằng cho tất cả mọi người. Vì thế vẫn cần một chữ tình để xoay chuyển Thế Giới.
Quế Anh là người gắn với cung mệnh của chàng. Cô có thể giúp chàng đạt được mục đích, thì cũng có thể là trở ngại lớn nhất đời chàng. Thấu hiểu điều đó. Chàng lao vào mục tiêu duy nhất: chiếm được Quế Anh để Giang Sơn càng vững.
Nhưng ko có nghĩa chàng để mình phụ thuộc vào cung mệnh. Nếu nó vốn là của mình, thì nó phải là của mình. Nếu nó cố vùng vẫy thoát khỏi mình, thì hãy xoay chuyển nó thuộc về mình. Và nếu đã ko thể khiến nó thuộc về mình, thì tiêu diệt nó. Chàng và Quế Anh chỉ là như thế thôi !
Đưa cho Quế Anh cung mệnh, chàng những tưởng vậy là xong một chữ tình. Cái toan tính thì đến trăm phương ngàn kế, cái tình thì đối với chàng chỉ bằng một tờ cung mệnh. Đơn giản vậy sao Hạo Nam? Chàng đẹp đến lạnh thấu tâm can, chàng cuốn hút đến nguy hiểm, tâm chàng thì mờ ảo quyền lực như trận pháp chàng tạo ra, nhưng chàng lại tự tin đến ngốc nghếch, trái tim chàng thì nhẹ như gió thoảng, để lại cả một sự toan tính nghi kị , và kiêu ngạo...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét